Truyện ngắn: TRĂM MẾN NGÀN THƯƠNG
(Tác giả: Bác sĩ, nhà văn Nguyễn Ngọc Điệp)
Hôm ấy trời mưa.
Trời mưa như đổ.
Ta gặp nhau khi trời nặng hạt mưa bay.
Mà sao bình yên đến thế.
Con phố Nguyễn Như Đổ như muốn đổ sụp xuống vì mưa. Mưa từ đâu đến? Có lẽ không phải là từ con phố nhỏ bé nằm lọt thỏm giữa Quận Đống Đa này. Nhưng mưa sẽ từ đây mà bay trên bầu trời thành phố, mà theo những ngõ nhỏ ngoằn ngoèo vắng người qua lại, mà theo những bàn chân vừa thân quen vừa xa lạ để ra Tháp Rùa, qua cầu Thê Húc, qua Đền Ngọc Sơn.
Mưa đã nhỏ hơn nhưng không tạnh hẳn. Nó không phải là mưa rào vì mùa hạ cũng sắp qua rồi. Nhưng không phải là "mưa thu bay bay sắt se lòng ướt vai mềm" vì mùa thu vẫn còn chưa tới mà. Có lẽ, chỉ là một cơn mưa bất chợt mà thôi, một cơn mưa trong ánh mắt xa vời vợi, trong ngổn ngang tình cảm của một chàng trai tha hương phiêu bạt, nay tìm về với quê hương bản quán, với tình cảm tuổi thơ của một người bạn gái, hơn hai mươi mấy năm trời rồi, thế mà cô gái vẫn cứ giữ mãi trong lòng mình một bóng hình, vẫn mãi đi kiếm tìm một cái tên thân yêu...không bao giờ quên được!
Họ bước đi bên nhau. Tay trong tay và lặng lẽ. Mưa rơi ướt hai mái đầu. Mưa rơi trong lòng ai. Đường phố lúc hoàng hôn mưa thế này không quá đông người. Và sự xuất hiện của một người con trai cầm tay một người con gái đi dưới trời mưa thế này là cả một sự ngạc nhiên, một sự thảng thốt, tò mò, háo hức với những người xung quanh. Người đi đường, đám đông khán giả ấy, dừng lại. Họ, một vài giây để ngước nhìn, để nhìn theo và...nhìn tiếp. Tất nhiên là tất cả, hoặc là đa số, hoặc là gần như thế...như trong một bộ phim tâm lý tình cảm, Đạo diễn sẽ chỉ đạo tay quay phim ưu tiên quay cho cô gái một pha cận cảnh.
Cô gái rất đẹp. Một vẻ đẹp hiền lành và nhân hậu toát ra từ đôi mắt mở to đen láy, gương mặt trái xoan thanh tú ưa nhìn. Cô gái có mái tóc dài màu đen, da trắng và dong dỏng cao. Cô ấy mặc một chiếc áo thun cộc tay bó sát người, chiếc quần vải ống rộng, màu trắng sữa và đeo một chiếc ba lô màu đỏ sau lưng. Hình như chiếc quần âu xắn lên một, hai gấu gì đó thì phải? Như đoán được chàng trai đang nghĩ gì, cô gái ghé tai bạn trai thì thầm "tớ xắn cho điệu thôi". Tay cô gái không cầm gì cả. Bởi vì những thứ phải cầm thì chàng trai đã cầm hết cho cô cả rồi. Việc của cô chỉ là đi, nói và cười thôi.
Chàng trai cầm ô che mưa cho cả hai người. Không có nhiều màu sắc như cô gái, từ đầu đến chân anh ta là một màu đen: kính đen, áo đen, quần đen, giày đen! Màu đen của quá khứ và hoài niệm. Nhưng có lẽ những người đi đường sẽ không để ý nhiều đến điều đó, ngoại trừ quả quần loe bất hủ thập niên 70, 80 mà anh ta đang mặc trên người. Chiếc quần bó sát đầu gối, hai ống quần xòe ra rộng thùng thình, mỗi lần bước đi cứ như cái chổi quét nhà, quét qua quét lại trên đường phố.
Trong một năm coi như vứt đi vì dịch bệnh Covid - 19 thế này. Trong một buổi chiều hoàng hôn u ám vì mây đen che kín, mưa giăng ngang trắng xóa không gian thế này. Thì hình ảnh của đôi trai gái kia lặng lẽ bên nhau, nắm tay nhau bước đi dưới trời mưa lại là một hình ảnh đẹp hiếm hoi, tỏa sáng ấm áp trên nền một khung cảnh u ám, lo âu; níu giữ lại chút gì đó niềm tin và hy vọng còn sót lại; cổ vũ và an ủi lòng người đang hoang mang, hoảng loạn vì dịch bệnh Covid - 19.
- Ngày xưa, trong lớp tớ thích cậu. Tớ tìm mọi cách để được nhìn cậu đấy. Chỉ thích ngắm nhìn lớp trưởng thôi. Mỗi lần xếp hàng vào lớp hay ra về, tớ đứng ở dưới và nhìn cậu rõ nhất. Nhưng cậu chả bao giờ nhìn tớ lâu cả. Trẻ con mà. Buồn cười nhỉ. Tớ cũng chả biết là thích cậu từ khi nào nữa. Cấp 2 hay trước đó nữa luôn í...hì. Bây giờ tụi trẻ trâu nó gọi là “CRUSH” nhau í. Ngày đó tớ crush cậu. Được ngắm nhìn cậu đã từng là niềm vui tuổi thơ của tớ đấy!
Cô gái nói thỏ thẻ, nhẹ nhàng, êm ái như lời mẹ ru với chàng trai đi bên cạnh, rồi nhìn chàng trai trìu mến, nhoẻn miệng cười ngượng ngùng:
- Năm lớp 8 hay lớp 9 gì đó, tớ có một chiếc nón mới dây hồng phấn, bên trong dán hình Lý Hùng - Diễm Hương. Tớ ngắm hai người đó suốt. Thích lắm. Rồi tớ nghĩ tớ sẽ đội cái nón có hình Lý Hùng - Diễm Hương ấy trong ngày cưới của tớ...Cô gái bỗng im lặng và không nói nữa.
Chàng trai đi bên cạnh chỉ biết cầm ô che mưa từ đầu đến giờ, nghe cô bạn học cùng làng, cùng xã, cùng lớp từ thời mẫu giáo, từ thời thanh mai - trúc mã...im lặng không nói gì. Đôi mắt anh ta không buồn, không vui, dường như vô cảm hoặc chai sạn cảm xúc rồi. Khô và ráo hoảnh.
- Tớ muốn đội cái nón mới có dây hồng phấn trong ngày cưới. Và trong đầu tớ nghĩ, tớ sẽ đứng bên cạnh cậu. Tớ đã từng muốn được làm cô dâu của cậu!
Cô gái nói như sợ không còn cơ hội nào nữa để nói ra với người bạn trai mà cô thích, quý mến, ngưỡng mộ, học giỏi làm lớp trưởng, khiến cô thương thầm, nhớ trộm suốt những tháng năm tuổi thơ: cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau đi nhổ mạ, đi cấy, tát nước gầu dây, gầu sòng, gặt lúa, kéo thuyền chở lúa về cầu ao làng; đi mò cua bắt cá, bắt con châu chấu, cào cào, ăn cơm chan nước rau luộc, cà nén những ngày mùa gặt.
Nhưng đáp lại tất cả những lời cô gái nói chỉ là một sự im lặng.
Sự im lặng trắng xóa như mưa.
Im lặng như tình cảm yêu thương của cô gái cứ để trong lòng suốt bao nhiêu mùa hè được nghỉ học, bao mùa thu cắp sách tới trường.
Im lặng như bước chân của họ từ bao giờ đã đến và đang bước đi trên cầu Thê Húc loang loáng ướt mưa.
Im lặng như khoảng thời gian ngừng tiếng súng giữa trận đánh. Chờ đợi một đợt xung phong tiếp theo dữ dội hơn.
- Lên cấp 3, chúng mình học khác lớp. Có lần tớ cố tình ra đứng ở gốc đa đầu làng chờ cậu đi qua và xin đi nhờ xe. Cậu gật đầu còn tớ thì mừng run hết cả người. Ngồi sau tớ hồi hộp lắm. Còn cậu chả nói gì, chỉ biết đạp xe thôi!
- Rồi mình chuyển trường, cậu cũng chuyển trường. Từ đó tớ mất liên lạc với cậu. Tớ vẫn nhớ cậu lắm. Trong lòng lúc nào tớ cũng thầm nghĩ không biết giờ này cậu đang ở đâu? Cuộc sống của cậu thế nào? Có thành đạt không?...Tớ mỗi lần về quê đều hỏi thăm, tìm cậu nhưng không ai biết hết. Những năm 2005 trở đi, khi Internet phát triển, tớ lên mạng gõ tên cậu và tìm kiếm nhưng Google nó trả lời nhiều quá, trong đó không có ai là cậu cả, là crush của tớ ngày xưa cơ. Có lẽ ngày đó tên cậu chưa nổi tiếng như bây giờ.
Mưa bỗng nhiên nặng hạt hơn, ào ạt thi nhau lao xuống Tháp Rùa cổ kính, trắng xóa cầu Thê Húc, nhạt nhòa trên mái ngói Đền Ngọc Sơn.
Bỗng nhiên chàng trai dừng lại.
Anh quay qua nhìn vào gương mặt cô gái.
Anh xoay vai cô gái lại để mặt anh đối diện với gương mặt thanh tú của cô ấy.
Anh nhìn thấy vài hạt mưa còn bám trên mái tóc đen dài và trên má hồng của cô, cứ mờ dần, rồi nhòa dần đi...
Cô gái ngỡ ngàng...
Đôi mắt quen thuộc của bao nhiêu năm trước, của những ngày xưa thân ái mà cô cứ mãi đi tìm, cứ ngỡ rằng cả đời này sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa...đang nhìn cô mỗi lúc càng gần hơn.
Nước mưa hay nước mắt đã làm đôi mắt khô, ráo hoảnh lúc nãy giờ ngân ngấn nước.
Cô thổn thức rồi từ từ nhắm đôi mắt lại.
Những cảm xúc rạo rực, bồi hồi, nhớ thương của cô bao nhiêu năm qua chưa bao giờ tàn lụi, giờ lại cháy bùng lên khi đôi môi của anh ấy chạm vào, rồi gắn chặt vào môi cô đầy yêu thương, ấm áp, ngọt ngào...mặc kệ xung quanh, mặc kệ tất cả.
Hôm ấy trời mưa.
Trời mưa như đổ.
Ta gặp nhau khi trời nặng hạt mưa bay
Mà sao bình yên đến thế.
Dưới bóng cây si già trong Đền Ngọc Sơn.
Họ hôn nhau dưới mưa.
Mưa bay ào ạt.
Họ là bạn bè ngày thơ bé.
Là thanh mai, trúc mã.
Là Crush của nhau.
Là tất cả!
"Ai nhớ chăng ai
Ai nhớ chăng những gì
Những gì tha thiết nhất trong đời
Những gì không nói nên bằng lời
Mà tim ta thì chơi vơi
Mà hồn ta tìm nơi nơi
Mà lòng ta nhớ đời".